Tôi không thích sự biến chuyển này, vì trong lòng tôi hình ảnh đó thuộc về trà đá. Sẽ thật buồn nếu 30 năm sau, thay vì viết về trà đá, thì giới trẻ Hà Nội lại viết về hạt hướng dương như thể nó là một nét văn hóa thân thương của thủ đô. Có thể 50 năm trước, hình ảnh ểnh ương của các cụ là một buổi ăn trầu cau tán dóc, và những cụ yêu Hà Nội cũng phải trải qua một thời gian lườm nguýt không ai thèm xem khi trà đá lên ngôi. Nhưng biết sao giờ, thời thế thay đổi là chuyện bình thường, lườm bí mật cũng là chuyện bình thường, phải chấp nhận thôi. Nhưng chuyện trà đá không quan trọng, quan trọng là chỗ ngồi và địa điểm của quán trà đá đấy như thế nào. Một cốc trà đá 3000 thì 100 đồng tiền nước lọc, 200 đồng tiền trà, 1000 đồng tiền bảo hiểm lóng ngóng đập vỡ cốc, còn lại 1700 đồng là tiền thuê chỗ ngồi. Nếu nói về đồ uống, thì quán cafe và quán trà đá hoàn toàn có thể thay thế nhau, cái gì quán cafe có thì quán trà đá cũng có thể có và ngược lại. Thế sao lại phân biệt 2 chúng nó? Vì chỗ ngồi.
Đầu tiên thấy con ăn ngon hơn, ít ngậm hơn trước nên cũng thấy có da có thịt. Anh tin tưởng nên cho con dùng liền tù tì tới giờ là được 5 tháng rồi, bây giờ chẳng phải dỗ ăn gì cả, mà có khi tới bữa mà chưa được ăn thì thể nào cũng rối rít kêu đói đòi ăn, nên cân nặng cũng tăng vèo vèo theo từ 12 cân lên 16 cân. Mà từ khi dùng BoniKiddy trộm vía bé chẳng bị ốm lần nào, tháng trước chuyển mùa mà cũng chỉ sụt sịt tí thôi, nhỏ nước muối với uống nước cam mà cũng khỏi. " Chào anh ra về, tôi cười thầm vì đã có được bí quyết trong tay, đúng là nuôi con không khó, cái khó là mình có biết cách hay không thôi.